[Review Đam Mỹ] "DỊ THẾ LƯU ĐÀY''' - RÁNG LẮM MÀ KHÔNG NỔI

Dị Thế Lưu Đày

Tính ra từ năm đầu 2020 tới giờ là làm tổ trên wikidich luôn rồi. Lưu một list dài các truyện đam mỹ, chủ thụ, huyền nhuyễn, kinh dị mà không chịu đọc. Cứ đi tìm truyện mới rồi lưu lại để ''tương lai'' đọc. Và rồi khi vào chỗ tìm truyện, đam mỹ với độ dài trên 500 chương. Tớ đã vô tình thầy DỊ GIỚI THẾ ĐÀY. Tính ra tớ thấy và đọc review truyện này khá nhiều trước đây. Cũng dự tính hôm nào tìm và đọc thử xem nó hot như thế nào.

Dị Thế Lưu Đày được yêu thích lắm đó!

Rồi tớ vào đọc, ráng được tới chương 44. Ừ với độ dài hơn 500 chương tớ ráng tới chương 44. Thiệt luôn nội dung và việc khai thác đề tài ổn, tác giả nghiên cứu kỹ và xây dựng bối cảnh tình huống khá ô kê.
Dị thế lưu đày - thôi ai đọc thì đọc


Mà tớ tức với bạn thụ quá. Truyện đam mỹ tớ chỉ đọc chủ thụ thôi, nên cực kỳ sủng thụ. Mấy chương đầu khi bạn công đánh, tát bạn thụ tớ xót lắm luôn. Cứ đọc tới đó là hình dung luôn đoạn ngược công sau này. Rồi cả suy nghĩ ''hãy đợi đấy tớ sẽ trả thù''  của thụ tớ cũng cảm thấy ô kê. 
Nhưng mà riết nó chán, chán vl ra khi thụ quá YY, một chương dài thiệt dài thì 2/3 là quá trình thụ YY. Cũng có những truyện khác thụ suy nghĩ nhiều tớ thấy ổn, mà cái truyện này thấy nó nhàm, bực cả mình.
Thứ hai là nếu bạn thụ không phải nhân vật chính, tớ nói nó chết hồi nào rồi chứ giỡn. Bạn rất quyết đoán, nghĩ là làm, làm xong là sợ suy nghĩ tùm lum. 
Khi nó tới một thế giới mới, nơi đó có nền văn hóa riêng mà bản thân lúc nào cũng khinh khinh kiểu gì á. Nó bướng mà được tác giả ưu ái không cho chết. Như vậy tớ đọc nó cứ tức tức sao sao ấy. Dù sủng thụ nhưng ờ nó gây ra hậu quả xong là bị đánh một trận (công đánh ), nhưng cái suy nghĩ của thụ lại làm tớ bực
Thụ bàn tay vàng chà bá riết tớ mệt mỏi quá. 
Có lẽ truyện này còn nhiều điều hấp dẫn, nhưng tớ không kiên nhẫn nữa rồi. Nhưng truyện này thì hot thôi rồi, có lẽ tớ không có duyên với nó. 
Tự nhiên giận tác giả ghê, viết truyện cho thiệt hay mà tớ đọc không hợp gu. Tức!!!!

Nhận xét