Anh Nhớ Em! Lão Công Của Anh [Bác - Chiến]
Tác giả: Hoa Cúc
Sau khi chào tạm biệt các Fan hâm mộ, Nhất Bác không nhanh không chậm kéo tay Tiêu Chiến đi về phía 🚾 sâu trong hội trường. Bỏ mặc những tiếng la hét của những bé rùa và bé thỏ đang muốn ngất xỉu vì thần tượng ngoài kia. Không một ai ngăn cản, dường như mọi người từ quản lý đến nhân viên tổ chức sự kiện đều xem việc Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến là chuyện bình thường.
Trước cửa tolet, một cước đạp mạnh vào cửa như muốn phá nát nó, chọn đại một phòng đẩy Tiêu Chiến vào trong. Hôm nay là buổi ký kết và giới thiệu sản phẩm mà Nhất Bác và Tiêu Chiến làm đại diện. Hai người ăn mặc tây trang cực kỳ sang trọng. Tiêu Chiến mang lên bộ vest màu trắng trang nhã rất thu hút ánh nhìn. Chiếc quần hơi bó sát khoe trọn đôi chân thon dài miên mang cũng như bao trọn cặp mông vểnh cao ngất trông rất mẩy. Vương Nhất Bác chọn tông màu đen quý phái cực kỳ sang trọng, bộ quần áo phần nào phô bày phần dã tính cực kỳ soái của chàng trai hai mươi lăm tuổi.
Tiêu Chiến loạng choạng đứng không vững sau cú đẩy của Nhất Bác, không đứng vững làm anh suýt té, may mà Nhất Bác kịp thời đỡ lấy. Tư thế hiện tại của họ chính là, Tiêu Chiến nằm trọn trong vòng tay của Vương Nhất Bác.
- Tiêu lão sư, sao lại bổ nhào vào người của tôi thế này?
- Là tại cậu đẩy tôi, ưm... Nhất Bác... sờ chỗ này...
Tiêu Chiến cầm tay chàng trai nhỏ tuổi trước mắt đặt lên mông của mình, còn vỗ vỗ một chút.
- Tiêu lão sư đang quyến rũ tôi sao? Hả!? Vương Nhất Bác vỗ mạnh một cái vào cặp mông căng mẩy kia, sau đó dùng lực bóp nhẹ tạo nên đủ loại hình thù trên bờ mông của Tiêu Chiến.
- Ưm, xuống một chút nữa,... chỗ đó... là do cậu hết... khi dễ tôi....
Tay Nhất Bác men theo mép quần chỗ giữa mông, xuống dưới đáy quần, miết nhẹ. Một vật cưng cứng hơi nhô ra đang rung nhẹ nơi đáy quần.
- Ưm... mạnh chút nữa... chịu không nỗi... ưm...ưm...ngứa...
- Dâm đãng quá đi mất, cái đồ chơi nhỏ này có vẻ không thể thỏa mãng Tiêu lão sư, hay để đại điểu của tôi giúp ngài nhé.
Thì ra bên trong tiểu hoa cúc của Tiêu Chiến có một chiếc trứng rung nhỏ xinh nhưng tần suất rung thì to bự. Ngay từ lúc bắt đầu sự kiện, anh đã cố gắng lắm để tươi cười, ngồi xuống đứng dậy cũng rất khó khăn. Cử động một chút là sẽ cương lên mất. May mà áo hôm nay mặc khá dài, không là sẽ mất mặt lắm đây!
Nhất Bác bỏ tay ra, nhìn khuôn mặt đang bị tình dục chi phối của Tiêu Chiến mà cười nhếch mép.
- Cởi quần ra!
Sau khi Tiêu Chiến bỏ đi chiếc quần trắng kia, đôi chân dài trắng thon bị ánh mắt của Nhất Bác hấp diêm đến từng lỗ chân lông. Vật nhỏ ở giữa đã ngẩng đầu dậy, nhỏ vài giọt nước trong suốt như khóc!
Dùng tay búng nhẹ lên đỉnh của thứ nhỏ nhắn kia và ra lệnh.
- Cởi quần của tôi ra, liếm nó cho đến khi tự mình bắn ra!
Bị tình dục chi phối, Tiêu Chiến nhất nhất nghe theo, khó khăn lắm mới mở được quần và lôi thứ hùng vĩ kia ra. Nhẹ nhàng chạm nhẹ vào nó, liếm thử, không hề hôi mà còn thơm mùi sữa tắm cực kỳ quen thuộc.
Tiêu lão sư cố gắng dùng miệng nhỏ mút hung khí to bự kia, ra sức hầu hạ trong khi bên dưới của cậu lại cương cứng không thể nào ra được. Lỗ nhỏ lại bị tàn phá bởi trứng đồ chơi. Ngay khi anh định dùng tay của mình để vuốt của mình, Nhất Bác đã chặn lại:
- Không được tự chơi, cả người anh đều là của tôi, không được phép chạm vào. Ngoan~ một chút nữa tôi sẽ đút anh ăn no. Dùng lưỡi, mút sâu vào!
Nghe theo lời Nhất Bác, Tiêu Chiến sức lấy sức để mút lấy, liếm láp, hầu hạ. Nhưng đã mười phút rồi, miệng cũng đau rồi, sao cậu ấy vẫn chưa ra!
- Được rồi, vì sự cố gắng của anh, tạm tha cho anh vậy. Đứng dậy chống vào bồn cầu, chổng mông lên cao nhất có thể.
Ngay khi thứ kia đâm sâu vào hoa cúc. Tiêu Chiến hét lên:
- Trứng trứng còn ở trong... ưm trướng quá... lấy ra...ưm...sướng....quá dữ dội... chịu không nỗi....bắn mất...
Anh bắn ra thật nhiều tinh hoa, thật nùng như thể hiện chủ nhân của nó đã không bắn lâu lắm rồi.
- Càng sâu anh càng thích... không phải sao. Hửm!?
- Sâu quá... chỉ thích của cậu thôi, lấy nó ra...đi ..mà...ưm.
Nghe lời Tiêu Chiến, Nhất Bác khẽ rút đại điểu ra, rút luôn cái trứng hành hạ người anh yêu từ sáng đến giờ vứt sang bên cạnh. Chưa kịp để Tiêu Chiến phản ứng lại đâm một phát lút cán.
- Ưm... thô quá... đừng nhanh như vậy...ưm...ưm...chịu...không....chậm chút huhu!
- Không được, em nhớ anh muốn chết, tận mười sáu ngày không gặp nhau, em nhớ anh lắm, nó cũng nhớ anh nữa. Nói xong ra sức đẩy thắt lưng.
Mông Tiêu Chiến vì sức va đập của vị đằng sau mà nảy lên, đỏ ửng. Nhất Bác còn mạnh tay vỗ vỗ vài cái.
Hơn ba mươi phút sau, lúc mà Tiêu Chiến sắp ngất đến nơi, Nhất Bác đã bắn lần đầu tiên.
- Sướng không?
- Sướng lắm!
- Nhớ em không?
- Nhớ... nhớ chết đi được!
- Ngoan, giờ nghỉ một chút, lát nữa về nhà đút anh ăn tiếp!
- Dạ. Nói xong dụi dụi vào lồng ngực người nào đó.
Tiểu biệt thắng tân hôn là đây, sau hơn hai tuần đi công tác, Nhất Bác đã không gặp vợ của mình nên mới làm thịt anh ngay tại nơi này. Nhưng anh vẫn biết dịu dàng quan sát phản ứng của người yêu, để cả hai đều cảm thấy thoải mái nhất.
- Em bế anh ra, chúng ta về nhà.
- Ưm... nghe em hết...lão công của anh!
Bonus:
Họ đã cưới nhau tại Pháp, lãnh giấy hôn thú được hai năm rồi! Cả hai đều cống hiến hết mình vì sự nghiệp giải trí, hết lòng yêu thương đối phương. Tất cả mọi người ai cũng ủng hộ họ, hy vọng Vương Tiêu mãi mãi hạnh phúc!
****Lưu Ý: ĐỀU LÀ TƯỞNG TƯỢNG, TƯỞNG TƯỞNG CỦA TÁC GIẢ!
Nếu có khó chịu hay thắc mắc, hãy comment để mình chỉnh sửa nhé! Đây là tưởng tượng, tưởng tượng, tưởng tượng tưởng tượng nhé! Tớ sợ mọi người quên quá đi mất!

Nhận xét
Đăng nhận xét